Người Dưng Làm Má
Nguyễn Ngọc Tư
Chị
Diệu về quê khi đoàn cải lương Mưa Bình Minh đang giữa
mùa lưu diễn. Tàu ghé đập Bàu Mốp, chị lội
một đỗi, gặp má chị đi đám giỗ về, má chị
kêu : " Trời đất, con Diệu, sao
đi về vào lúc này ? ". Chị nghe muốn
khóc.
Chị, con gái của má, rời nhà từ năm
mười bảy tuổi, bây giờ đã bốn mươi.
Chưa khi nào gió chướng mang cái ngọn ráo khô bay qua rạch
Bàu Mốp mà chị về nhà, kêu má ra cửa sau, chỗ
thơm lựng hương cau, nhổ tóc sâu, bảo sẽ ở lại
nhà lâu, lâu lắm. Nên má cứ nhìn hồ
nghi, có chuyện gì sao con. Chị cười
cười không nói gì, hỏi con San đâu. Má chị bảo nó đi đón ghe khóm từ rẫy Thới
Bình qua, mua về rồi chèo xuồng dài dài xóm bán lại.
Chị nuốt ực nỗi cay đắng vào lòng, " Sao má để nó đi, con nuôi hai người nổi
mà ! ". Bà già bảy mươi ba tuổi nhìn đứa con gái
đầu bạc của mình, xót xa :
" Bà cháu tao có cần tiền của bây đâu. Tao cũng cản hoài mà nó có nghe đâu. Tánh nó cũng cứng đầu cứng cổ hệt
bây, bây biết ".
Chị biết, bởi có lần về, con San mang trả
những gói tiền chị đã gởi. Những gói tiền
còn nguyên vẹn như còn dính mồ hôi tay chị, nó bảo : " Em cảm ơn, em với ngoại
nuôi nhau được, chế đừng lo, chế có tuổi rồi,
để tiền hờ khi bệnh hoạn nghe khách sáo như người
dưng nói chuyện với người dưng.
Chị sinh con San cũng ngay mùa này, gió này. Gọi là San, là
vì khi Hoàng Bảo từ thành phố tăng cường xuống
" Mưa Bình Minh ", chị Diệu với anh hát
chung tuồng San Hậu. Chị yêu anh lắm,
không ai còn có thể nghệ sĩ hơn thế, tất cả
con người anh toát lên cái gì đó phong trần, phiêu
lãng, thương không chịu được. Chị
đặt tên cho đứa con đầu lòng là San vì tin rằng
sẽ đẻ cho anh thêm thằng Hậu, nhưng thằng Hậu
mãi mãi không bao giờ có. San vừa
tròn bảy tháng để nó lại cho má, chị đi. Hôm đó nó đã bú cho thật no rồi, chị ép
cho no nữa. Nó ngậm vú chị ngủ
ngon lành. Đặt con xuống giường, chị còn
thấy cái miệng nhỏ xíu của nó mút mút. Rồi từ đó chị không dám nhìn thêm lần
nào nữa, sợ mãi mãi mình không thể nhấc
chân đi. Mà chị thì không thể từ
bỏ ước mơ của mình, trở thành cô đào hát nổi
tiếng. Làm sao từ chối vai diễn đã từng
chờ đợi, nàng Trưng Trắc oai hùng trong "
Tiếng Trống Mê Linh " ?
Chị yêu vai Trưng Trắc này biết bao nhiêu, người phụ
nữ cũng có lúc dao động, mềm lòng khi chồng
của mình đang nằm trong tay giặc.
Nhưng rồi Trưng Trắc vẫn mạnh mẽ
đánh trống xuất quân, nước mắt bi hùng nhỏ xuống
mặt trống vang lời ly biệt. Mấy hôm đầu,
có lúc sữa xuống nặng, chị Diệu nhớ con
quay quắt, chị muốn bỏ hết, về nhà vùi mặt
mình vào làn da thơm tho của nó, nhưng
nghĩ đến vai diễn của mình, chị ghì
lòng lại. Đâu nè, Trưng Trắc đâu có nữ nhi thường tình vậy.
Vở được đoàn đem đi dự hội diễn
toàn quốc, năm đó chị nhận huy chương vàng, bắt đầu
có một chút danh tiếng. Chị nguôi dần
nỗi nhớ nhà nhớ con. Chị bận lu bù với hàng chục, hàng trăm vở mới.
Hồi đầu chỉ mùa mưa chị mới ờ
nhà lâu, giữ con cho má đươn thúng, tưới trầu. Sau này trời mưa chị cũng phải đi học
bồi dưỡng nghiệp vụ, chánh trị. Chỉ
về khi trên đường đi lưu diễn, tiện đường ghé lại,
nhiều khi con Phèn còn chạy te te
ra sủa. Có lúc thấy cái áo phơi ngoài sào, chị hỏi áo
ai, má bảo, áo của con San chớ ai, chị cười, trời
đất, nó lớn dữ vậy hả ? Mà không biết mình đang hồn nhiên đứng bên
đời, nhìn nó lớn ...
San chưa bao giờ kêu chị Diệu một tiếng má.
Khi nó biết nói nó bắt chước mấy
dì, gọi chị bằng chế, xưng em. Dạy
nó, nó lắc đầu nguầy nguậy, " Hổng
phải, chế Diệu hông phải má. Con Thắm
mới là má ". Nghe lạ, hỏi lại, thì
ra chơi nhà chòi, con Thắm đóng vai má con San. Tưởng
lớn lên nó sẽ đổi nhưng có những tết gần
giao thừa, chị gọi nó lại, biểu kêu má đi.
Con San nhìn chị trân trân, tay vò
vò vạt áo, nín thinh. Chị rút tiền
ra biểu kêu má đi rồi cho tiền. Nó vẫn lặng
lẽ đứng nhìn, hồi lâu, nó bảo, " em không biết xài tiền " rồi bỏ
ra ngoài trước coi người ta đốt pháo.
Năm đó, nó tám tuổi. Giao thừa đang rộn
rã ngoài kia, chị Diệu vô buồng
ôm lưng má khóc. Má chị biểu " thôi
nín đi, rồi từ từ má dạy. Mà, cũng tại mầy
...". Nghe người ta hát câu " Con chim se sẻ nó đẻ cột
đình. Bà ngoại đẻ má, má đẻ tụi mình
..." tim chị quặn thắt. Dường
như con San đang đòi món nợ tình thương mà ngày trước
chị nợ má.
Chị Diệu bỏ nhà theo đoàn hát từ
năm mười bảy tuổi, không cách chi mà giữ lại được,
không cách chi chị quên giấc mơ xướng ca xiêm áo. Má bắt
chị thề " Không thương người
cùng giới nghệ sĩ. Không lấy chồng khi qua tuổi hai mươi lăm ". Nhưng
năm hai mươi, chị về nhà dập đầu lạy má, thưa rằng
vì yêu, vì muốn giữ bên mình người chị
yêu, chị đã mang đứa con trong mình.
Má giận quá, nói " hồi đó phải
tao sanh ra hột gà hột vịt còn có nghĩa hơn sanh
ra con gái như mầy ". Giận vậy, nhưng thấy con
mình khổ không cầm lòng được biểu "
Thôi con, đừng thèm khóc, người ta hay hát, " Ví dầu
tình có dở dang. Tự ên thiếp chống đò
ngang thiếp về ", con người ta nhấc lên được
thì bỏ xuống được". Rồi lụm
cụm đi trồng thật nhiều sả, chăm chút những
cây chanh, cây bưởi quanh nhà cho tốt lá, lột vỏ tỏi
để dành xông cho chị sau khi sinh. Lòng má đau con
mình dại dột, nó làm vậy là đẩy người ta
có cái cớ ra đi chớ có níu được, ràng buộc được
người ta đâu.
Nhưng con San đâu có già được như má, đâu có trải lòng ra để
tha thứ như má. Chừng mười, mười hai tuổi, nó nói
với má chị : " Má ơi, con không đổi
chế Diệu để lấy tiền. Chế
Diệu có cho má đừng lấy ". Mà chị chỉ
biết ôm nó vào lòng, thở dài rồi rầy, " ngoại
già rồi, con kêu ngoại bằng má hoài người ta cười
bà già khú đế mà còn có con muộn". San
thôi kêu ngoại bằng má nhưng tiếng má nó cất mãi
trong lòng.
Nó lớn lên giống Hoàng Bảo như đúc, cũng
gương mặt xương xương, cái mũi cao, đôi mắt to, hơi xếch,
đôi môi mỏng, đỏ thắm. Nhìn
nó, lúc chị Diệu nửa thèm ôm chầm vào lòng, nửa
muốn xô ra. Nghĩ thương nghĩ giận
người cũ, chị chỉ dám ngồi nhìn nó xa xa.
Nên chị không hay nó lạ lùng hơn hết thảy con cái người
ta. Nó ít nói, nhưng nói câu nào đáng câu đó. Có lần
coi chị Diệu diễn Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài trên tivi, nó ngồi
nghễu nghện trên mấy bao lúa chất giữa nhà, nghe
mấy đứa bạn reo lên, má con San kìa. Nó nhếch mép cười. Tới
đoạn Sơn Bá gặp Anh Đài ở nhà Chúc viên ngoại, biết
rõ thân phận nhau, hai người âu yếm ôm nhau đính ước.
Con San nói tỉnh bơ : " Ừ, ôm đi, ngoại
à, vài bữa nữa người ta đem một đứa nữa về
cho ngoại nuôi cho mà coi ". Rồi tuột xuống cái độp
đi te te vô buồng, biểu : " Con đi ngủ
". Nhưng ngoại san biết nó vô đó nằm khóc, vòng
tay trìu mến đó, có bao giờ chị Diệu dành cho nó ?
Câu chuyện làm chị Diệu đau lòng.
Chị Diệu sợ con mình cũng như người đời,
đánh đồng vai diễn với diễn viên, hễ ai đóng vai
ác thì ngoài đời cũng ác, tình tứ với bạn
diễn nghĩ ngoaì đời chắc họ cũng yêu
nhau. Chị chọn những vai đào võ, rồi nổi
tiếng với những nhân vật nữ tướng, tinh tế
trong cái nhìn khinh bạt, ngạo nghễ trước kẻ
thù và cái chết, oai vũ trong từng động tác đá giáo, lăn
tròn theo nhịp roi, đi gối ... Ai cũng nói nếu
con người ta có số sẵn (như giày dép vậy
) thì số chị Diệu sinh ra là để sắm
những vai nữ tướng.
Riết rồi những vai đào thương, chị Diệu
không diễn được. Có những lần giỗ Tổ,
đoàn giao cho chị đóng vai Tô Ánh Nguyệt trong trích đoạn gặp
lại thằng Tâm, lúc con trai mình mắng mỏ một
hồi rồi bỏ đi, Nguyệt kêu, " Tâm, con đuổi
má sao con ? ", Lệ Thủy diễn xé
lòng xé dạ người ta là vậy, nhưng với chị,
chỉ câu nói đó thôi sao mà khó khăn quá chừng, tiếng má, nửa
đời người chị chưa được con gái mình kêu.
Nên trả lời phỏng vấn báo chí, chị
hay tự trào mình là nghệ sĩ nửa mùa. Khi
đi qua mùa nhan sắc của một cô đào hát, chị xin đoàn
cho mình đóng vai hề mụ, chị bảo, " tôi hát nhiều năm, khóc hết nước mắt
rồi, bây giờ chỉ đóng được vai hài ". Và chỉ
như thế chị mới không phải sắm vai những bà
mẹ, không phải nghe bạn diễn với mình gọi
là má à má ơi mà lòng như cắt như đau .
Hôm rồi, đoàn về hát vở " Cơn
Mê " ở chợ Ông Trang, chị đóng vai bà già bán ve chai. Vai
nhỏ, chỉ cần quấn khăn lên đầu tất tả
gánh cái gánh đi ra, gặp cảnh một tên đầu gấu bức
hiếp một cô gái nhà quê, bất bình bà già ra tay nghĩa hiệp. Đơn giản thôi. Vậy mà
lúc diễn, nghe cô đào trẻ Thu Mỹ trong vai cô gái nhà quê núp
sau lưng chị thét lên: " Cứu con với,
má ơi !" bà ve chai bỗng đứng khựng lại, buông vai,
sững sờ, khóc. Thu Mỹ cũng gục đầu,
nức nở. Khán giả không hiểu
gì hết, đầu gấu thấy vậy cương mấy
câu. Màn kéo lại, ông phó đoàn kiêm đạo diễn quát văng
nước miếng, " Tôi không sao tin nỗi.
Một người lúc nào cũng muốn thành diễn
viên nỗi tiếng, một người mấy chục năm
trong nghề rồi mà ai cũng diễn như một đứa
con nít ba tuổi ". Hai chị em buồn quá, hỏi
Thu Mỹ sao cương câu đó kỳ vậy, cô khóc, " hồi
còn ở nhà mỗi lần ba em say rượu, ổng nghe
lời má sau, đánh em dữ lắm, không ai bênh, em chỉ biết
kêu má, riết quen ". Trời ơi, bọn nghệ sĩ
mình, gạt bỏ đời đau, sống trọn
lòng trên sân khấu, được mấy người
?
Tan hát rồi, chị Diệu với Thu Mỹ ngồi
mãi ngoài bến tàu bên bờ sông Ông Trang. Gió
lạnh thổi hiu hút. Thu Mỹ thắc mắc: " Mỗi lần bị đòn đau, mỗi
lần gặp chuyện gì buồn, em đều nghĩ đến
má trước tiên, sao ngộ vậy chị ? ".
Chị ngẫn người ra, con San của chị
cũng có khi gặp chuyện gì buồn, thế nào nó
cũng nhớ tới chị mà chị thì xa cách nó ngàn
phương. Vậy đâu có được. Đáng lẽ
mình phải ở nhà, nghe nó thủ thỉ chuyện một
cậu con trai nào đó hôm qua còn trêu chọc nó, biểu: " để lòng thương nó ", hôm nay
đã sắm cau trầu đi hỏi vợ khác rồi ( con
gái mười tám tuổi mà ).
Sáng sau, chị lại xin phép trưởng đoàn, ông
vừa đánh cờ vừa ờ, hờ hững. Chị đi từ giã hết thảy mọi người,
ai cũng nghĩ rồi chị sẽ trở lại.
Chị yêu sân khấu đến thế kia
mà.
Chỉ Thu Mỹ biết chị sẽ không
bao giờ quay trở lại. Đêm qua, chị
ôm cô ngủ, chị nói, chị thương Thu Mỹ lắm, thương
từ lúc cô mới vô đoàn, mười sáu tuổi đầu mà khuôn
mặt đã già đi, dày dạn như con San của chị.
Chị thương Thu Mỹ vì thấy cô giống hệt chị
hồi đó, nồng nhiệt, tự tin, với tấm
lòng trong trẻo tưởng rằng có thể thâu tóm được
đất rộng, trời cao. Lúc nào cũng khao khát vinh quang
nhưng không biết rũ bỏ nỗi đau
riêng để hết mình trên thánh đường sân khấu. Chị nói chắc chị thôi nghề hát, về
nhà làm con của má, làm má của con. Mặc
dầu làm má khó hơn nữ vương, nữ tướng nhiều.
Nhất là với con San của chị, mười tám năm rồi
mà vẫn dạ sắt lòng đinh. Vừa về tới,
dựng cặp chèo ngoaì hàng ba, nó cười, nói cái câu người
dưng hay nói với người dưng:
- Ủa, chế mới về hả ? Hồi sáng này em nấu
nước, nghe lửa cười, biết thế nào cũng có
khách, hỏng dè là chế.
Chị nghe niềm vui như ngọn đèn vửa bị thổi
chao ngọn, San ơi, má là khách sao, má là khách à, con
?
Chị chụp đứng dậy, bảo để
chị đi nấu cơm chiều. Chị trầy
trật nhen lửa, làm cho cả gian bếp ngoi ngóp khói.
Bốn mươi tuổi đầu, chị phải tập
làm đứa con hiếu thảo, làm một bà má giỏi giang bằng
nồi canh chua bông súng, mẻ cá rô tôm tích kho quẹt này đây.